Tuổi thơ thời chiến bơ vơ
Những năm đầu chiến tranh chống Mỹ, ngày đó vẫn gọi là chiến tranh Giôn xơn, với tôi là những năm tháng của bơ vơ, của di chuyển. Bố tôi là bác sỹ, mẹ là dược sỹ, nên tuổi thơ của tôi gắn liền với các bệnh viện. Nói đúng ra là tôi lớn lên trong các bệnh viện. Ông bà nội, ngoại tôi sống ở Hà Nội. Bố mẹ tôi đi làm thì được phân công về các tỉnh. Thời kỳ sinh tôi thì bố mẹ ở Phủ Lý. Tôi lớn lên ở Phủ Lý cho đến khi đi sơ tán. Khi chiến tranh nổ ra, mọi người đi sơ tán toán loạn. Nhà tôi lúc đó có 3 chị em, tôi là lớn. Bố mẹ cứ gửi mỗi đứa 1 nơi. Tôi còn nhớ có giai đoạn tôi đi với bố. Ký ức chỉ còn cảnh sống trên xe com măng ca. Suốt ngày trên xe. Rong ruổi trên các con đường. Những phong cảnh lướt qua con mắt của đứa trẻ 5 tuổi. Những cánh đồng dưới nắng vàng. Những con đường chạy sát vào chân núi, xung quanh là cây cối, che hết cả ánh mặt trời. Cảnh xe dừng lại dưới chân một trái núi, một trái núi ở giữa đồng bằng. Nghe người lớn nói là ở Chi Nê. Chỉ đọng lại một cảm giác buồ...