Món thịt rang mắm thần thánh

Mỗi lần thấy mùi vị của món mắm là lại nhớ đến 1 kỳ niệm không thể quên. Hồi ở Nhật, chị Oanh (Viện Hán Nôm) khi về Việt Nam đã bàn giao lại cho một số “tài sản” trong đó có lọ mắm quốc hồn quốc túy. Thế là tôi mang ra làm món thịt rang mắm. Tôi và Vân Hà ăn ngon lành, say sưa. Còn thừa 1 ít để dành mai mang cơm đến trường. Buổi trưa, ở văn phòng khoa, như mọi khi, mọi người đều cho cơm vào lò vi sóng để làm nóng. Hôm đó, khi lò nóng lên và tôi đang thưởng thức hương vị hấp dẫn của món mắm bay ra ngào ngạt gian phòng, thì cả phòng nháo nhác, cả khoa nháo nhác… Lúc nhận ra được chuyện gì thì tôi đã không còn kịp làm gì nữa. Cái hương vị đậm đặc đó cứ lan tỏa ra khắp khoa, mà không có cách gì stop được. Tôi đã phải xin lỗi, phải giải thích, phải xin lỗi, … Các bạn đã rất thông cảm, nhưng không thể tha thứ.

Thật là không may, sau đó mấy hôm thì … lại vẫn là dân Việt Nam, ở khoa môi trường, lại xảy ra vụ bánh bao bị cháy khét trong lò vi sóng. Thôi rồi.
Kết quả là nhà trường phải ra 1 quy định về việc sử dụng lò vi sóng. Cái quy định đó được phát đến tất cả các khoa, và dán ở trên cái lò vi sóng. Tất nhiên là cái quy định đó bằng tiếng Nhật. Hôm tôi vừa bước chân vào khoa thì đã có đứa chờ sẵn để đọc và dịch bản quy định sang tiếng Anh, và giảng giải cho tôi hiểu. Nó cứ hỏi đi hỏi lịa là mày có hiểu không, mày có ý kiến gì không. Mình hiểu đó là nhiệm vụ nó được giao, nhưng mình cảm thấy mình như tội đồ. Cảm thấy rất nhục nhã. Lúc đó mình đã nghĩ, ôi cái bọn Nhật này, mày cứ ăn cái Nát tộ tởm lợm của mày đi xem tao bảo sao.

Hồi đó mình rất bức xúc, phẫn nộ, nhưng bây giờ mình hiểu là người Nhật đúng. HỌ phải làm như thế thì mới quản lý được xã hội. Muốn văn minh thì phải có luật lệ, và phải tuân theo luật lệ. Cứ lôi cái quốc hồn quốc túy ra thì mãi vẫn là xứ xó làng thôi. 


Bây giờ được tự do ăn món mắm, thật là hả hê. 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Tuổi thơ thời chiến bơ vơ

Một cách làm luật mới

Nạo thai hay không nạo thai?